Năm 18 tuổi, được đi nghe chương trình độc tấu Guitar không micro của nghệ sĩ người Nhật Kozo Tate và Nguyễn Quang Vinh tại rạp Hồng Hà, Hà Nội.
Vẫn nhớ như in 2 cây đàn trong đêm diễn là Ignacio Fleta của Kozo Tate và Jose Ramirez 1a Decamara của nghệ sĩ Nguyễn Quang Vinh (cây đàn đẳng cấp và đắt nhất ở VN thời điểm đó).
Lúc đó, điều ấn tượng ban đầu là dáng vẻ rất nhẹ nhõm và cái hất đầu rất lãng tử của Tate. Rồi khi âm thanh vang lên, mình không hiểu tại sao nó thổn thức và bay bổng đến thế.
Khi Tate giới thiệu đến bản “Lagrima De Mae” (nước mắt của mẹ), âm thanh Fleta như chảy tan ra cùng những ngón đàn nghệ sĩ. Mình quay sang cô bạn để khen bản nhạc thì thấy nước mắt nàng đã nhạt nhoà. Bản nhạc này từ đó được nàng yêu nhất vì nó làm nàng nhớ về người mẹ đã mất thời ấu thơ.
Sau này hỏi ra mới biết Fleta của Kozo Tate có giá trị thời đó là 40.000 usd, làm xôn xao giới guitar VN suốt một thời gian dài.
Còn mình, suốt 20 năm đã qua là nhiều ngày nhớ về kỷ niệm ngọt ngào ấy, trong đêm diễn của Kozo Tate và Fleta. Ngày âý mình và thằng bạn thân tên Đạt đã mua 1 đĩa của Kozo Tate, ngấu nghiến hàng ngày cái thứ âm thanh xuyên thấu và trong vắt ấy.
Một thứ ám ảnh từ đàn Fleta, đó là màu da cam huyền thoại trên mặt top không lẫn vào đâu. Mãi về sau naỳ, không bao giờ có một cây đàn nào có cái màu da cam đượm buồn kiểu như Fleta. Mình yêu màu da cam đó đến nỗi đi sơn lại chiếc Vespa PX đỉnh nhất thời đó, từ màu nguyên bản sang màu da cam luôn.
Hôm nay, mình có Fleta, như một món quà của những ước mơ tuổi trẻ mang đến và cũng là món quà không thể tuyệt vời hơn mà nghệ sĩ Kozo Tate đã dành cho mình.
Ai đó đã từng nói: “Âm thanh của Fleta giống như một bầu trời xanh mà không có một gợn mây”.
Nó ám ảnh và đẹp, xuyên thấu vào tận trái tim, tận cùng của cảm xúc..
Fleta ngày ấy đã đến và mang theo bao ước mơ của tuổi trẻ vẫn còn dang dở nhưng cháy bỏng ngày nào…