Mùa thu cho em…

🍂 MÙA THU CHO EM…

Có những tình cảm thật khó gọi tên, không phải tình yêu, không phải tình bạn, tri kỷ cũng không.

Tôi từng có kỷ niệm với một cô gái, cô ấy yêu guitar, thích nghe tôi chơi đàn, và chúng tôi có một mùa thu không thể quên, chỉ có điều mùa thu ấy chỉ còn lại trong ký ức của một mình tôi…

*******

Hồi mới từ Sơn La về, tôi đi làm ở trường cấp 2 Phú Thượng, Tây Hồ. Con đường từ nhà đến trường xa khoảng 16,17 km, cách duy nhất để tôi thấy vui là sẽ đi ngang qua hầu hết tất cả các hồ có thể thấy.
Ngày ấy mùa thu đẹp hơn bây giờ, không khí của mùa ánh lên trong từng chiếc lá vàng rơi trên những con phố nhỏ Hà Nội. Hôm đó trên đường về, tôi ghé quán cafe Yên Phụ. Sẵn có đàn mang theo vì mới tập văn nghệ ở trường, cộng thêm chút cảm hứng do yếu tố thời tiết, tôi lấy đàn ra chơi.
Chợt có một cô em hỏi vọng từ bàn hai người bên kia: “anh có chơi được bài “Khúc mùa thu” của Phú Quang không? Tôi nói không. Cô lại hỏi: “thế anh chơi bài “ký ức tuổi thơ” được không? Tôi lại trả lời không nốt, mặt tôi hơi đỏ vì ngượng và quan trọng là trông cô nàng rất xinh tươi, đài các, mái tóc dài và khuôn mặt trái xoan.
Cô lại bảo: “thế anh chơi bài gì anh thích đi cũng được, liên quan đến mùa thu anh nhé!” Tôi nghĩ bụng: “cứ gảy bừa, chắc gì nàng đã biết”. Và tôi nói: anh sẽ chơi bài “mùa thu đầu tiên!” Tôi nói ra tên này vì nghĩ đây là lần đầu gặp nàng trong mùa thu nên bịa ra tên đó luôn. Nhưng khi chơi thì tôi lại gảy bài Natalia của Moustaky. Và đến bài sau tôi lại chơi Sarabande của Ponce nhưng lại nói đó là bài: nỗi buồn mùa thu. Cứ thế tôi chơi rất nhiều và mỗi một lần lại bịa ra 1 tên khác nhau và chẳng liên quan đến bài tôi chơi. Cô em thì vô cùng thích thú và liên tục suýt soa.

Từ ấy, thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau, luôn ở cafe Yên Phụ vì chỗ đó yên tĩnh. Tôi chơi cho bạn(gọi bạn vì cũng sinh năm 83) nghe hết bài này đến bài khác nhưng luôn bịa ra tên bài liên quan đến mùa thu.
Sau lần gặp nhau và chơi đàn thứ 5,6 gì đấy thì tôi bận rộn mở quán cafe bên Hoàng Quốc Việt nên không qua được nữa mặc dù nhiều lần cô bạn nhắn tin rủ.
Tôi nhận ra cô ấy rất thèm nghe tôi chơi đàn, nghe một cách bền bỉ và đầy say mê.
Thú thực, ngày ấy tôi có người yêu nên không có cảm giác yêu đương cô bạn này, chỉ là vui vì lại có người thích nghe mình chơi đàn đến thế.

Hôm khai trương quán cafe, cô cũng tới nhưng khuôn mặt xanh xao và gầy đi nhiều. Tôi cũng chỉ nói chuyện bình thường vui vẻ như mọi khi, tuyệt nhiên không hề có chút xúc động nào.
Quán đi vào hoạt động, cô vẫn thỉnh thoảng nhắn tin và nói muốn nghe tôi chơi đàn ở cafe Yên Phụ. Tôi rất bận, một phần không còn hứng thú nên lần lữa mãi không gặp và phải khoảng 2 tháng đứt quãng không nhắn tin hay liên lạc với nhau nữa.

Một ngày mùa đông rất lạnh, có một cô gái bước vào quán cafe của tôi, tôi nhận ra cô là người lần đầu gặp cùng cô bạn thích nghe đàn ở quán Yên Phụ dạo nọ. Cô đưa tôi một tờ giấy dán kỹ trong phong bì, sau đó kể rằng cô bạn tôi đã mất vì bệnh hiểm nghèo. Và lúc ấy tôi cũng hiểu cô ấy đã biết bệnh của mình từ lâu nhưng không nói cho tôi biết, đó là lý do tôi luôn cảm thấy cô gái xanh xao và không khoẻ.
Tôi mở lá thư và đọc, chỉ có một câu duy nhất: “Cảm ơn Hiển đã tặng mình cả một mùa thu…”

Tôi thẫn thờ nhìn ra ô cửa kính to từ quán cafe của mình. Cafe trên tầng 2, nên nhìn ra chỉ thấy những tán cây cao đang lay động bởi những cơn gió mùa đông lạnh lẽo. Tôi đứng dậy và nhìn xuống đường, đường vắng, trời đang dần tối. Tôi nhớ những buổi tan làm, đi ngang qua đường Thanh Niên vào lúc hoàng hôn buông xuống. Nhớ đường Yên Phụ, nơi tôi thường ghé quán cafe có cánh cửa vào rất nhỏ nhưng cafe ngon và không gian yên tĩnh. Nhớ cô bạn xinh đẹp và lãng mạn mê nghe tôi chơi đàn, và khi đó tôi mới lần đầu nhận ra những ngày ấy thật đẹp…

10 năm đã trôi qua, tôi có thêm những mùa thu đáng nhớ khác, ghi dấu cả hạnh phúc lẫn khổ đau nhưng kỷ niệm về những buổi chiều ở quán cafe Yên Phụ ngày nào vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.
Nghĩ lại cô bạn thuở đó, cảm giác trong tôi không phải tình yêu, không phải tình bạn, chẳng phải tri kỷ như người ta thường nói một cách mỹ miều.
Cô ấy như thể đã tan ra cùng những ngày thu năm ấy, thì thầm với tôi rằng: “Hiển hãy chơi đàn tiếp đi…!”

-Vũ Hiển, hè 2017-